Transfer and degradation of polyacrylamide-based flocculants in hydrosystems: a review

( 0 đánh giá )
Miễn phí

PAM là polymer có trọng lượng phân tử cao, dùng phổ biến trong xử lý nước, khai khoáng, nông nghiệp. Tuy không độc, PAM có thể chứa AMD dư do quá trình trùng hợp không hoàn toàn.

  • PAM có khả năng hấp phụ mạnh lên khoáng vật đất sét (montmorillonite, kaolinite…), chủ yếu qua liên kết hydro, cầu cation, và tương tác ion-lưỡng cực. Quá trình hấp phụ bị ảnh hưởng bởi pH, độ mặn, nhiệt độ và cấu trúc đất.
  • - AMD không hấp phụ đáng kể lên khoáng vật, có độ hòa tan cao, dễ di chuyển trong nước mặt và nước ngầm, nhưng bị vi sinh vật phân hủy nhanh.
  • - PAM bị phân hủy chậm qua ba cơ chế: cơ học (shear), quang hóa (UV), và sinh học. Phân hủy cơ học làm giảm độ nhớt nhưng không tạo AMD. Phân hủy quang hóa có thể tạo AMD trong điều kiện UV mạnh và có Fe³⁺. Phân hủy sinh học cần enzym ngoại bào (amidase), thường không tạo AMD.
  • - AMD bị vi sinh vật phân hủy thành acid acrylic và NH₃, nhờ amidase. Nhiều chủng vi khuẩn có khả năng này: Rhodococcus, Pseudomonas, Bacillus, Enterobacter…
  • - Amidase có trọng lượng phân tử 38–62 kDa, hoạt động tốt ở pH 6–8 và nhiệt độ 40–70 ℃. Một số kim loại như Fe²⁺, Ba²⁺ tăng hoạt tính; Ni²⁺, Hg²⁺, Cu²⁺ ức chế.
  • - Các nghiên cứu thực địa cho thấy AMD bị phân hủy hoàn toàn trong 1–5 ngày tùy điều kiện môi trường (nhiệt độ, vi sinh vật, nồng độ ban đầu).
  • - Kết luận: PAM có khả năng hấp phụ mạnh, ít di chuyển; AMD dễ di chuyển nhưng bị phân hủy nhanh. Tuy nhiên, thiếu dữ liệu thực địa về vận chuyển và phân hủy PAM/AMD trong hệ thống nước tự nhiên. Cần nghiên cứu thêm để đánh giá rủi ro môi trường.