So sánh độc tính tế bào động vật có vú của nước thải chứa bromide và iodide cao sau khử trùng bằng chlorination, chloramination hoặc ozonation

( 0 đánh giá )
Miễn phí

Nguồn nước thải: lấy từ nhà máy xử lý nước thải NEP tại Urbana, Illinois, sau xử lý bùn hoạt tính nhưng trước giai đoạn nitrat hóa.

  • Các phương pháp khử trùng:
  •   - Chlorination: dùng 75 mg/L Cl₂ → tăng độc tính gấp 5 lần so với mẫu không khử trùng.
  •   - Chloramination: dùng 17.3 mg/L Cl₂ → độc tính cao hơn chlorination (gấp 6.3 lần so với mẫu không khử trùng).
  •   - Ozonation: dùng 3 mg/L ozone → độc tính tương đương mẫu không khử trùng, thấp hơn chlorination ít nhất 4 lần.
  • - Cơ chế gây độc: các halide (Br⁻, I⁻) bị oxy hóa thành acid hypohalogen và phản ứng với chất hữu cơ trong nước thải tạo ra các DBPs brominated và iodinated – vốn có độc tính cao hơn các DBPs chlorinated.
  • - Phân tích thống kê: LC50 và chỉ số CTI cho thấy ozonation là phương pháp ít gây độc nhất, tiếp theo là chlorination, và chloramination là độc nhất.
  • - Khuyến nghị: ozonation là phương pháp khử trùng tiềm năng cho nước thải có hàm lượng Br⁻/I⁻ cao, đặc biệt tại các vùng ven biển hoặc nơi có nguồn nước nhiễm mặn.