Quyền sở hữu trí tuệ, cộng đồng di cư và đổi mới sáng tạo trong nước

( 0 đánh giá )
Miễn phí

Bối cảnh:

  - Di cư của lao động có kỹ năng cao là mối quan tâm lớn với các nước đang phát triển

  - Có thể gây mất mát nhân lực (brain drain), nhưng cũng tạo ra cơ hội “brain gain”

  - Tri thức từ cộng đồng diaspora có thể quay về nước gốc qua mạng lưới kết nối

 

Khung lý thuyết:

  - IPR giúp tăng khả năng hấp thụ tri thức từ nước ngoài

  - Di cư tạo ra dòng chảy tri thức, nhưng cần thể chế IPR mạnh để tận dụng

  - Mô hình lý thuyết cho thấy IPR là yếu tố trung gian giúp chuyển hóa tri thức từ diaspora thành đổi mới sáng tạo

 

Phân tích thực nghiệm:

  - Dữ liệu từ 34 quốc gia đang phát triển giai đoạn 1995–2006

  - Sử dụng số lượng bằng sáng chế cấp cho cư dân trong nước làm thước đo đổi mới

  - Biến chính: lượng người di cư, chỉ số bảo hộ IPR (Park Index), và tương tác giữa hai biến này

  - Kết quả: Di cư đơn lẻ có thể gây tác động tiêu cực, nhưng khi kết hợp với IPR mạnh thì có tác động tích cực đến đổi mới

 

Kiểm định độ tin cậy:

  - Sử dụng phương pháp hồi quy sai phân, biến công cụ (IV) dựa trên mô hình trọng lực và luật nhập cư

  - Kiểm tra ảnh hưởng của các yếu tố khác như thương mại, FDI, giáo dục, chi tiêu chính phủ

  - Tác động của FDI có thể tiêu cực do cạnh tranh với doanh nghiệp nội địa

 

Kết luận:

  - Di cư không chỉ là mất mát nhân lực mà còn là cơ hội nếu có thể chế phù hợp

  - IPR là công cụ chính sách giúp chuyển hóa tri thức từ diaspora thành đổi mới

  - Cần phối hợp chính sách di cư, giáo dục và IPR để tối ưu hóa lợi ích từ dòng chảy tri thức toàn cầu