Kinh tế học xuất bản âm nhạc: bản quyền và thị trường

( 0 đánh giá )
Miễn phí

Xuất bản âm nhạc từng dựa vào doanh thu từ bán bản in (sheet music), nhưng doanh thu giảm mạnh từ đầu thế kỷ 20 do thay đổi thị hiếu và công nghệ  

Luật bản quyền Anh từ 1710 đến 1911 không đủ mạnh để chống sao chép trái phép; các hiệp hội như MPA và PRS ra đời để bảo vệ quyền  

Luật năm 1911 công nhận quyền sao chép cơ học và quyền biểu diễn, mở đường cho thu phí từ ghi âm và phát thanh  

PRS thành lập năm 1914, theo mô hình SACEM, thu phí biểu diễn và chia 50:50 cho tác giả và nhà xuất bản  

Doanh thu PRS tăng mạnh từ 1920 đến 2010, đặc biệt từ phát thanh và sau này là trực tuyến  

Ngành chuyển từ mô hình mua đứt sang hợp đồng bản quyền, giúp tác giả có quyền thương lượng và thu nhập ổn định hơn  

Các nhà xuất bản lớn như Boosey, Novello, Chappell ban đầu chậm thích ứng, nhưng sau đều gia nhập PRS và chuyển sang quản lý quyền  

Doanh thu từ quyền cơ học, biểu diễn, đồng bộ hóa, và bản in thay đổi theo từng thể loại: nhạc phổ thông thiên về quyền cơ học, nhạc cổ điển thiên về bản in  

Ngành hiện nay bị chi phối bởi 3 tập đoàn lớn: Sony/ATV, Universal, Warner/Chappell, sở hữu hàng triệu bản quyền  

Doanh thu năm 2012: 904 triệu bảng, trong đó 37% từ đối tác nước ngoài, 27% từ tổ chức thu phí, 26% từ cấp phép trực tiếp  

Bài viết kết luận rằng sự sống còn của ngành xuất bản âm nhạc đến từ khả năng thích ứng với thay đổi công nghệ và thị trường, không phải từ luật bản quyền