Chứng nhận chỉ dẫn địa lý và những điểm mơ hồ – Trường hợp hệ thống bảo hộ của Liên minh châu Âu

( 0 đánh giá )
Miễn phí

Chỉ dẫn địa lý là công cụ pháp lý giúp người tiêu dùng nhận biết sản phẩm gắn với vùng địa lý cụ thể, có chất lượng hoặc danh tiếng đặc trưng  

Hệ thống chứng nhận của EU gồm hai loại: PDO (chỉ dẫn xuất xứ được bảo hộ) và PGI (chỉ dẫn địa lý được bảo hộ), với mức độ liên kết địa lý khác nhau  

Quy trình đăng ký gồm: nộp hồ sơ bởi nhóm sản xuất, mô tả sản phẩm, xác định vùng địa lý, phương pháp sản xuất, kiểm tra bởi cơ quan công quyền  

Tuy nhiên, có sự linh hoạt trong quy định: nguyên liệu có thể đến từ vùng khác, phương pháp sản xuất có thể không hoàn toàn truyền thống  

Ví dụ: phô mai Stilton (Anh) có thể dùng sữa từ ngoài vùng chỉ định; thịt heo của Prosciutto di Parma có thể đến từ nhiều vùng khác nhau  

Người tiêu dùng EU nhận biết rất thấp về logo PDO/PGI, chỉ khoảng 8% biết đến và hiểu ý nghĩa  

Sự mơ hồ trong mô tả sản phẩm dẫn đến tranh cãi về tính xác thực, đặc biệt khi có sự tham gia của các doanh nghiệp lớn hoặc lợi ích nhóm  

Việc kiểm tra tuân thủ quy định không đồng đều giữa các nước EU, có nơi kiểm tra kỹ, có nơi chỉ kiểm tra định kỳ hoặc lồng ghép vào kiểm tra an toàn thực phẩm  

Tác giả đề xuất tập trung vào thiết kế bản mô tả sản phẩm, với sự tham gia của các bên liên quan: nhà sản xuất, cơ quan công quyền, tổ chức xã hội, chuyên gia  

Cần thúc đẩy hành động tập thể, xây dựng quy trình minh bạch, công bằng và có sự đồng thuận để đảm bảo tính địa phương và phát triển nội sinh  

Kết luận: hệ thống chứng nhận GI cần được nhìn nhận thực tế hơn, và bản mô tả sản phẩm là nơi có thể can thiệp hiệu quả để bảo vệ giá trị vùng miền